cánh chim mùa thu


photo 2023 dtk@hdc.com


Sáng nay lái xe đưa nhà tôi có việc ở Montparnasse, tôi đậu xe và đi bộ ra nhà ga trong khi chờ đợi.
Chỉ còn hơn mười ngày nữa là tới Noël, người ta tấp nập sửa soạn đi về tụ họp với người thân. Một con chim bồ câu bay vút lên cao trời mây xám.
Cánh hồng bay bổng tuyệt vời,
Đã mòn con mắt phương trời đăm đăm.
Hai vợ chồng dẫn nhau đi ăn trưa ở một tiệm Nhật gần đó. Tiệm ăn nhỏ, nhưng sạch sẽ, lại trang trí hoa đèn, mang không khí giáng sinh. Nhìn qua cửa kính, xe cộ và người qua lại, mang dù hay không, ũm thũm dưới mưa, với hàng cây lá vàng run rẩy.
Nhà tôi muốn ghé siêu thị Thanh Bình Jeunes ở gần Porte de Choisy quận 13. Siêu thị này lụp xụp so với những siêu thị lớn của người Tàu. Nhưng nhà tôi bảo ở đây có bán bưởi xanh chở máy bay từ Việt Nam sang.
Tôi đứng lớ ngớ trong sân đậu xe. Bỗng một ông già tóc trắng, râu ria tua tủa, rõ ràng một người thuộc loại "kẻ không nhà", — tiếng Pháp gọi là sdf (sans domicile fixe) —,  lại trước mặt tôi, quơ tay múa chân nói năng lia lịa.
Ông ta vạch áo, phơi hai cánh tay, lưng, bụng và hai ống chân, sần sùi như da cóc. Tôi cố gắng nghe, vì ông ta nói tiếng Pháp với giọng, hình như của người Đông Âu thì phải, rất nặng tai. 
Định thần một lúc, thì tôi hiểu ông ta muốn xin tiền mua thức ăn và mua thuốc chữa bệnh ung thư. Ông kể lể có mấy đứa cháu nhỏ, sống chui rúc trong một xó xỉnh gần đây.
Tôi nghĩ đến một đoạn trong tiểu thuyết Notre-Dame de Paris của Victor Hugo. Vào thời trung cổ, ở đảo Cité giữa dòng sông Seine, có những tên giả làm ăn mày, mù mắt, què tay, thọt chân, v.v., đứng các ngả đường, ban đêm về xóm, ca hát nhảy múa chửi bới nhau trong những quán rượu hàng ăn.
Tôi lấy tờ giấy bạc mười euros đưa cho ông già sdf, nhưng ông ta lắc đầu bảo không đủ mua hộp thuốc. Tôi moi túi được thêm năm euros. Ông ta cầm lấy và bảo tôi đi với ông ra một tiệm pharmacie người Tàu trên đường cạnh đấy, vẫn thường bán cho ông, tên thuốc gì đó tôi nghe không rõ.
Tôi không tỏ vẻ nghi ngờ gì cả, nhưng ông ta dẫn tôi ra một góc tường, tụt quần rớt xuống đất, lộ nguyên bộ mông trắng và hai ống chân ghẻ lở, bảo tôi chụp hình. Câu văn của Vũ Trọng Phụng bỗng lọt về trong trí nhớ: "chiếc quần lĩnh đánh tròng." Ở đây chẳng có cái quần lĩnh nào cả. Ông già sdf kéo quần lên, mở cái bụng phồng da cá sấu cho tôi xem thêm.
Vào tiệm pharmacie, người bán thuốc có vẻ quen mặt ông già sdf, nhưng một mực nói không có thuốc kia. Ông già sdf bảo tôi cùng đi đến một pharmacie khác ở Porte d'Italie, cách đó 5 phút đi bộ, vừa đi vừa kể huyên thiên chuyện thái tử Siddartha nào đó, từ bỏ vua cha, ngồi bảy năm dưới gốc bồ đề, rồi bay lên trời. Hóa ra ông ta cũng biết chuyện về đức Phật ngày xưa của nhà văn Hermann Hesse.
Trên vỉa hè loang loáng nước mưa, ngang qua một cái thùng rác, trông thấy một cái áo blouson ai bỏ, ông ta cầm lấy, đo lên mình phía trước phía sau, coi bộ không vừa ý nên vứt trở lại. Nhiều lần ông ta đưa tay cho tôi bắt, tôi cũng hơi ớn ớn vì sợ lây bệnh.
Rốt cuộc đến chỗ pharmacie thứ hai, vào trong, mấy nhân viên bán thuốc người da đen đều tỏ vẻ nhận ra ông. Ông ta nói tên thuốc và bảo muốn mua hai hộp. Tôi hỏi giá mỗi hộp là 36 euros vài chục centimes, bảo ông già lấy ra 15 euros tôi cho lúc nãy và tôi sẽ dùng thẻ tín dụng trả thêm, cho đủ tiền mua một hộp thôi. Ông ta chỉ đưa ra 10 euros. Người bán thuốc nói với tôi tháng nào ông này cũng làm một mửng như vậy.
Tôi bỏ ông ta ở đấy, đi về siêu thị Thanh Bình Jeunes, đúng lúc nhà tôi vừa gọi điện thoại tìm tôi.
Một người già trong công viên
Một người điên trong thành phố...
trích: Ngày Dài Trên Quê Hương
Có những kẻ co kéo chữ nghĩa hay thế nhỉ, — những tay "phù thủy ca từ". Nhưng tài mà để làm gì? Đem cho những thế lực quỷ quái tinh ma, xí gạt nhân dân, đưa đẩy đất nước vào vòng lao lụy không lối thoát, gần nửa thế kỷ rồi? 
"Có tài mà cậy chi tài, 
Chữ tài liền với chữ tai một vần."
(Nguyễn Du)


Ghi chú

Gia Tài Của Mẹ

Trước 1975, nghe bài hát này, tuổi trẻ Miền Nam mất hết lòng tin, không còn tinh thần chiến đấu.
Sau 1975, cả nước Việt Nam rơi vào chế độ Xã Hội Chủ Nghĩa, mất hết độc lập tự do. Nghe lại bài này thấy lời lẽ vẫn đúng.
Nhắm đúng vào những kẻ chủ trương gây cuộc chiến tranh tương tàn, dù bây giờ thắng cuộc, phải chịu trách nhiệm hoàn toàn cho cái "Tai Họa đổ xuống dân tộc Việt Nam", đã gần nửa thế kỷ rồi.

Một ngàn năm nô lệ giặc Tàu
Một trăm năm đô hộ giặc Tây
Hai mươi năm nội chiến từng ngày
Gia tài của mẹ, để lại cho con
Gia tài của mẹ, là nước Việt buồn
Một ngàn năm nô lệ giặc Tàu
Một trăm năm đô hộ giặc Tây
Hai mươi năm nội chiến từng ngày
Gia tài của mẹ, một rừng xương khô
Gia tài của mẹ, một núi đầy mồ
Dạy cho con tiếng nói thật thà
Mẹ mong con chớ quên màu da
Nước Việt xưa
Mẹ trông con mau bước về nhà
Mẹ mong con lũ con đường xa
Ôi lũ con cùng cha quên hận thù
Một ngàn năm nô lệ giặc Tàu
Một trăm năm đô hộ giặc Tây
Hai mươi năm nội chiến từng ngày
Gia tài của mẹ, ruộng đồng khô khan
Gia tài của mẹ, nhà cháy từng ngàn
Một ngàn năm nô lệ giặc Tàu
Một trăm năm đô hộ giặc Tây
Hai mươi năm nội chiến từng ngày
Gia tài của mẹ, một bọn lai căn
Gia tài của mẹ, một lũ bội tình
Dạy cho con tiếng nói thật thà
Mẹ mong con chớ quên màu da
Nước Việt xưa
Mẹ trông con mau bước về nhà
Mẹ mong con lũ con đường xa
Ôi lũ con cùng cha quên hận thù





Comments

Popular Posts