Bố em và... Kiều

 

Nguồn: Internet


tranh Tô Ngọc Vân (1906-1954)


— Nam!
— Dạ có em!
— Em hiểu gì về 2 câu Kiều: "Nhác trông nhờn nhợt màu da, Ăn gì to béo đẫy đà làm sao.”?
— Dạ thưa cô, Tú Bà bị bệnh tiểu đường ạ!
— Nghiêm túc vào!
— Dạ thưa cô, ngoài tiểu đường thì Tú Bà còn bị bệnh béo phì!
— Hôm nay là buổi học cuối cùng rồi đấy, em nghĩ gì mà vẫn cứ quậy?
— Thưa cô: "Sầu đong càng lắc càng đầy, Ba thu dồn lại một ngày dài ghê.”
— Ơ, em cũng thuộc Kiều à, em làm tôi bất ngờ quá đấy!
— Thưa cô: "Bây giờ rõ mặt đôi ta, Biết đâu rồi nữa chẳng là chiêm bao."
— Em có nghĩ mình sẽ rớt tốt nghiệp không?
— Thưa cô, bố em dặn: "Trong tay đã sẵn đồng tiền, Dẫu lòng đổi trắng thay đen khó gì."
— Bố em là ai?
— Thưa cô bố em là người đàn ông "Quá niên trạc ngoại tứ tuần, Mày râu nhẵn nhụi, áo quần bảnh bao".
— Ơ ông ấy vừa tuyên bố không dính dáng đến tiêu cực trong thi cử cơ mà?
— Thưa cô: "Bề ngoài thơn thớt nói cười, Mà trong nham hiểm giết người không dao."
— Thế theo em nguyên nhân là gì?
— Thưa cô: "Miếng ngon kề đến tận nơi, Vốn nhà cũng tiếc, của trời cũng tham."
— Ông ấy không sợ dư luận à?
— Thưa cô: "Đã đày vào kiếp phong trần, Sao cho sỉ nhục một lần mới thôi."
— Em nghĩ gì về tương lai của bố?
— Thưa cô: "Một mình lưỡng lự canh chầy, Đường xa nghĩ nỗi sau này mà kinh."
— Sao lại kinh?
— Thưa cô, bố em dặn: "Thôi con còn nói chi con, Sống nhờ đất khách, thác chôn quê người."
— Sao lại "Thác chôn quê người"?
— Dạ thưa cô vì… bố em đã có hai quốc tịch ạ.


Sưu tầm
FB Lee Alex





Comments

Popular Posts